.
Hướng tới kỷ niệm 60 năm ngày Bác Hồ về thăm Quảng Bình (16-6-1957 - 16-6-2017):

Kỷ niệm sâu sắc được gặp Bác

Thứ Hai, 05/06/2017, 09:39 [GMT+7]

(QBĐT) - Sau khi được gặp Bác Hồ về, cha tôi, cụ Minh Sơn Hoàng Bá Chuân (1892-1974), mặc dầu tuổi đã cao vẫn nhiệt tình mời bà con, bè bạn thân thích đến nhà kể chuyện. Có người hỏi vì sao cụ được mời đi gặp Bác, Cụ trả lời: Tôi được lãnh đạo gửi giấy mời dành cho những gia đình có công với nước (có 4 con đi bộ đội chiến đấu đã lập công trên các chiến trường trong và ngoài nước).

Cha tôi kể lại:

“Nhận được giấy mời của lãnh đạo tỉnh Quảng Bình vào dự đón Bác Hồ nhân dịp Người vào thăm bộ đội và nhân dân ngày 16-6-1957, tôi sung sướng và cảm động quá. Tôi vội chuẩn bị cơm đùm đi bộ một mạch hơn 40 km suốt đêm trăng, giữa mùa nóng gió tây, mong kịp gặp Bác.

Tôi đứng ở vị trí ít người chú ý và đã thấy Bác ngồi trong xe con của bộ đội. Tôi cầm mũ vẫy liên tục và hô “Bác Hồ muôn năm”.

Đến đúng giờ ở địa điểm tập trung, tôi được ban tổ chức xếp ngồi ở hàng ghế đầu, dành cho các cụ già, các gia đình có công, các anh hùng, chiến sĩ thi đua... Bác đến giữa sự hồi hộp chờ mong, trong không khí sôi động của tiếng vỗ tay, tiếng hô khẩu hiệu, giữa tiếng cười vui, xen lẫn với tiếng khóc sụt sịt của các bà, các chị, như khi đón người cha ở xa về:

Quảng Bình đón Bác hôm nay
Mừng reo khắp ngõ, cờ bay rợp trời

Bác vừa đi vừa vẫy tay vui vẻ, bỗng Bác dừng lại nắm chặt tay tôi. Tôi nghẹn ngào quá không nói nên lời. Tôi nói to lên: “Nam Đàn sinh thánh Bác Hồ ơi. Ơn Bác ghi sâu triệu kiếp người, Bác giành độc lập cho đất nước. Tổ quốc thống nhất sướng muôn vạn đời”.

Bác giơ tay ra hiệu, tất cả đều im lặng ngay, lắng tai nghe những lời căn dặn của Bác. Đó là lời non nước, là mệnh lệnh của Tổ quốc, giao cho quân và dân Quảng Bình nhiệm vụ và vinh dự đứng ở tuyến đầu ra sức xây dựng miền Bắc làm hậu thuẫn cho cuộc đấu tranh giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Bác Hồ của chúng ta rất giản dị, gần gũi với nhân dân. Với đức độ, thiên tài của Bác, thì không kẻ thù nào mà ta không đánh thắng được.

Năm 1969 được tin Bác mất, tôi đã khóc cạn cả nước mắt và dù tuổi đã già đường xa đầy bom đạn, tôi khăn gói ra Hà Nội để viếng Bác... Bác đã đi xa nhưng tình cảm còn lưu mãi với nhân dân”...

Huỳnh Thúc Cẩn