.

Trên những chuyến tàu...

Thứ Ba, 11/07/2017, 14:30 [GMT+7]

(QBĐT) - Khi đoàn tàu kéo còi và tạm biệt sân ga, có những thế giới riêng bé nhỏ ắp đầy bao cảm xúc bắt đầu mở ra trên con tàu. Thế giới tách biệt kéo dài dăm, bảy tiếng đồng hồ hay qua cả đêm dài và đến bình minh tùy thuộc vào hành trình của bạn...

Tôi yêu những chuyến tàu, nơi mỗi người bắt đầu cuộc hành trình của mình trong sự mới mẻ, lạ lẫm. Bởi mới mẻ và lạ lẫm nên mọi người thường chào nhau bằng nụ cười, bằng cái gật đầu hay giản đơn là nhường lối đi cho nhau trên hành lang chật hẹp của con tàu. Và thế giới xa lạ ấy bỗng gần gũi vô cùng khi người đồng hành xách giúp bạn chiếc vali cho vào khoang hành lý, hỏi han đôi câu khi con tàu đang bắt đầu tăng tốc tiến về phía trước...

Một thế giới bé nhỏ không wifi còn 3G, 4G đủ chập chờn để nhiều người bỏ qua mạng xã hội với hàng trăm hàng nghìn câu chuyện mỗi ngày. Thay vào đó, mọi người nhìn nhau, chào nhau, hỏi nhau anh chị xuống ga nào, đi chơi, về quê hay đi công tác. Thế giới có bà mẹ dáng vẻ quê mùa suốt hành trình mải mê chăm chút cậu con trai bị thiểu năng. Cậu con trai khoảng ngoài hai mươi tuổi nhưng trí não chỉ như đứa bé lên ba. Và trong lòng mẹ cậu, người đàn bà gầy gò tay xách nách mang, cậu thực sự bé nhỏ và đáng yêu như trẻ lên ba. Sau một lúc chuyện trò, cậu ngủ say trên chiếc giường trong khoang tàu bé nhỏ. Và bên cạnh cậu là bà mẹ với ánh nhìn chan chứa yêu thương, thi thoảng đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán, sửa lại tấm chăn mỏng khi nhiệt độ trên tàu có vẻ thấp. Rồi bà tất tả đi tìm nhân viên phục vụ, níu áo khẩn khoản rằng chú có thể tăng nhiệt độ lên được không bởi con trai tôi rất dễ bị cảm lạnh khi nằm điều hòa...

Thế giới bé nhỏ trên tàu có đôi vợ chồng trẻ làm công nhân khu công nghiệp ở miền Nam, nay về thăm quê cùng đứa con nhỏ. Cô vợ và đứa bé nằm chung chiếc giường tầng hai còn người chồng trẻ đi đi lại lại suốt cả hành trình. Cô vợ bảo, bọn em chỉ đủ tiền mua một vé giường nằm cho hai mẹ con, còn chồng em phải mua vé ngồi giá rẻ. Đường xa, ngồi mấy chục tiếng ê ẩm cả người chị ạ. Em xót chồng nhưng anh ấy bảo không sao, đàn ông mà, nhằm nhò gì mấy chuyện này, chỉ lo cho hai mẹ con... Vừa nói, cô vợ trẻ vừa đưa mắt ngó lơ về phía cửa sổ toa tàu. Trong ánh nắng chiều rực rỡ, tôi thấy mắt cô loang loáng nước...

Bên cửa sổ toa tàu
Bên cửa sổ toa tàu

Con tàu mải miết đi. Tàu dừng ở ga đầu tiên, cậu thanh niên nằm giường tầng một đã kịp đổi chiếc giường của mình cho bà mẹ có cậu con trai thiểu năng để bà, thay vì ngồi bên cạnh trông con, giờ có thể yên lòng ngả lưng bên chiếc giường đối diện nhìn con say ngủ. Mà nào bà có ngủ, thi thoảng bà lại mang điện thoại ra gọi, thông báo cho người nhà giờ tàu đến, không quên nhắc hình như trời đang sắp đổ mưa, lát nữa đi đón bố nó nhớ mang áo mưa cho con kẻo nó dầm mưa lại cảm...

Và chuyến hành trình của hai mẹ con họ cũng về đích. Trước lúc xuống tàu, bà mẹ không quên kiễng chân với lên giường tầng ba, đánh thức cậu thanh niên đang say ngủ đề chào tạm biệt và nói lời cảm ơn. Để rồi dù đang ngái ngủ nhưng cậu thanh niên vẫn kịp xuống giường, xách hộ bà mẹ mớ hành lý lỉnh kỉnh và đưa hai người xuống tận sân ga...

Khoang tàu lại đón thêm hai hành khách mới, là đôi vợ chồng trẻ đi du lịch về và bị lỡ chuyến bay. Sau khi giúp cô vợ yên vị trên chiếc giường tầng, anh chồng trẻ đứng tựa cửa, dịu dàng chơi đùa với cậu bé con cô công nhân. Mẹ cậu bé tranh thủ nhờ vị hành khách mới trông con giúp rồi đi tìm chồng ở toa ghế ngồi “Em đổi cho bố nó về đây ngả lưng chút đỡ mệt!”, cô vừa giải thích vừa tất tả bước đi trong nhịp lắc lư, chòng chành của con tàu.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ toa tàu, trăng đã kịp lên. Tôi chợt yêu vô cùng không gian yên ắng, khi đèn đã tắt và vài hành khách bắt đầu say ngủ. Con gái tôi bật chiếc bóng điện nhỏ trên giường của mình để đọc nốt cuốn sách, thi thoảng lại nhìn qua cửa sổ toa tàu, xuýt xoa vì chưa bao giờ thấy trăng đẹp đến thế. Cô vợ công nhân sau một lúc đi tìm để đổi chỗ cho chồng đã về lại chỗ cũ. Cô thầm thì, em nói thế nào anh ấy cũng chẳng chịu nghe, cứ bảo em về ôm con ngủ đi, mai đến nơi còn phải đi một chặng dài ô tô nữa mới về đến nhà. Thôi trời không nghe đất thì đất đành phải chịu trời chị nhỉ?

Tôi gật đầu với cô, chợt mừng cho người vợ trẻ bởi niềm hạnh phúc đơn sơ mà cô đang sở hữu dù cuộc sống còn bộn bề khó khăn. Sáng sớm mai, khi bình minh lên, tôi sẽ về đến ga của mình. Nhưng trước đó, lúc nửa khuya tỉnh giấc, tôi vẫn được ngắm vầng trăng lang thang trên bầu trời, tỏa sáng dịu dàng hơn bất cứ đêm trăng nào ở phố. Tôi còn kịp ngắm những tia nắng đầu tiên của ngày mới, lưu luyến chia tay những hành khách đã cùng mình đi một đoạn đường dài. Đôi khi chúng tôi chào nhau và hẹn gặp lại, dù biết rằng thế gian thênh thang với 7 tỷ người, gặp nhau lần nữa chắc phải có nhiều duyên nợ...

Mà có sao đâu khi không gặp lại nhau, bởi chúng tôi đã được đồng hành cùng nhau trên đoạn đường dài, cùng sẻ chia không gian chật hẹp nhưng ấm áp tình yêu từ những điều nhỏ nhặt.

Nên tôi luôn sẵn sàng cho những chuyến tàu đi qua ráng chiều rực rỡ, qua đêm trăng sáng dịu dàng và bình minh mát lành. Ở đó, luôn có một thế giới nhỏ bé ắp đầy cảm xúc chờ đợi...

Diệp Đồng