.

Tự khúc mùa đông

Thứ Sáu, 11/12/2015, 08:27 [GMT+7]

(QBĐT) - Mùa đông đến lửng lơ, chờn vờn quanh đâu đây bằng vài ba đợt lạnh thoang thoảng mơ hồ. Rồi chợt một ngày ùa ạt kéo về, buốt giá, lạnh lùng như khẳng định, đánh dấu chủ quyền mùa thực sự sang.

Tháng mười một lặng lẽ rời đi từ lúc nào đâu hay nhường chỗ cho tháng mười hai tới. Mùa đông bắt đầu tháng mười hai bằng cách xâm lấn trên từng kẽ ngón tay, trên bước chân âm thầm, chậm rãi. Dường như năm nay, mùa đông bớt đi cái lạnh, tháng mười hai mà vẫn còn rộn ràng hơi ấm, thi thoảng vài ngày mới có một đợt rét chen vào ở giữa. Cái rét sực lên xôn xao cả lòng người, khiến cho ai ai cũng mừng vui hớn hở, hân hoan đón nhận cảm giác giá buốt thực sự, được chìm trong se sắt mùa đông, được mặc đồ thật ấm như gấu bông, được xỏ tay vào chiếc găng to sụ, được cho tay vào túi áo khoác của người ngồi phía trước mà sẻ chia hơi ấm cùng nhau. Giá lạnh để một bàn u hoài được vỗ về ủ ấp bởi một bàn tay.

Ngày cuối tuần gió về tự cho phép mình lười biếng cuộn tròn trốn kỹ trong chăn mà ngủ nướng không muốn dậy. Chỉ he hé mắt nhìn thờ ơ, mặc kệ ngoài kia gió thét ậm ào, thách thức với tiết trời giăng phủ xám xịt rậm rì. Bầu trời đùng đục nỗi buồn trong ngấn mắt, như chuẩn bị bật khóc dứt day. Mưa đông, chỉ cần thoảng nhẹ cũng đủ len lỏi từng ngõ ngách tâm hồn mà khuấy đảo biết bao xao động. Người ta cứ ngồi lặng câm đếm tiếng mưa rơi hoà vào từng nốt nhạc “Chuyện của mùa đông... chuyện về những ngón tay đan... chuyện về những cái ôm nhau thật chặt... Chợt nhớ, khoảng trời những chiếc lá rơi, em vẫn nép trong anh sau lớp áo choàng, lắng nghe thành phố lên đèn”.

Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)

Mùa đông, hàng cây xà cừ lặng yên rùng mình đón gió, cô độc, chơ vơ, run rẩy những chiếc lá nhỏ rung rung, thẫn thờ đợi chờ mùa xuân sẽ tới. Có một mùa hoa cải ven sông lại chỉ trông ngóng đông về mà ươm vàng thao thiết ngập tràn ký ức. Hoa cải ở phương này dâng lên những xuyến xao nỗi nhớ, mơ màng dịu êm về một tuổi thơ đã qua. Ta bé nhỏ bên triền sông, mong chuyến đò chở dáng mẹ về chấp chiêng trong gió. Ta bé nhỏ lẩn khuất giữa những bông cải rạo rực tìm nhau suốt chiều dài thơ trẻ. Để đến bây giờ mỗi khi gió về lại chộn rộn thương nhớ một góc mùa đông dịu dàng ở lại trong tim.

Nhớ những sáng mùa đông buốt lạnh, mẹ dậy sớm cho gà lợn ăn, nhen vội bếp lửa, bắc ấm nước lên. Nghe tiếng mẹ trở dậy, con lúc đó còn rất nhỏ cũng tỉnh theo, rôn rốn úp mình vào hơi ấm góc mẹ thêm một xíu nằm rồi riu ríu dậy theo. Mẹ từ ngoài giếng vào đã thấy bé con ngồi bên bếp, chu miệng thổi lửa hộ mẹ. Tay mẹ đỏ ửng vì nước lạnh mùa đông. Mẹ xuýt xoa áp bàn tay xương gầy lấy chút hơi ấm từ bếp đỏ, thổi thổi rồi áp chặt vào đôi tay con để truyền yêu thương nồng nàn của mẹ.

Có những lúc củi khó bén, khói xông lên mịt mờ. Thương sao dáng mẹ cúi xuống vun thổi nhọc nhằn. Mẹ dùng dây cao su châm lửa cho củi nhanh bắt. Mùi ngái nồng dâng lên, mắt con cay xè, vì khói, hay vì xa xót nỗi nhọc nhằn của mẹ?! Mùa đông, con trở về ngồi trước bếp lửa đượm đà, run rẩy hơ đôi bàn tay, vẫn như thấy bóng mẹ thuở nào.

Mẹ thường dùng một chiếc chậu nhôm, nhóm vài thanh củi lớn xua đi giá rét mùa đông. Mấy chị em con thích thú ngồi quanh, thi thoảng cho vài củ sắn, củ khoai vào nướng và đợi chờ. Đến lúc đi ngủ, củi đã tắt, còn lại những khoảnh than to, đỏ, đượm. Mẹ đặt chậu than phía dưới gầm giường, mấy mẹ con đi qua biết bao đêm đông yên bình, êm ả, giản đơn như thế.

Mùa đông, mẹ thường nhẫn nại ngồi cạnh những cuộn len, tỉ mẩn đan áo cho các con. Những cuộn len đầy sắc màu, được nhặt nhạnh, gom góp từ áo của bố mẹ. Mẹ tháo ra rồi đan lại thành những chiếc áo xinh xắn theo kích cỡ của con. Con ngồi cạnh mẹ cuộn tròn các cuộn len và theo dõi từng mũi đan của mẹ. Những chiếc áo mẹ đan được các con đặt tên là “áo thế hệ” bởi chị mặc và giữ gìn rồi đến lượt em được kế thừa. Trong từng đường đan của mẹ là bao thương yêu nên chị em con luôn biết giữ gìn, nâng niu chiếc áo mình được mặc.

Khi con được sở hữu chiếc áo riêng của mình, mà không phải thừa hưởng từ chị, con đã rất vui sướng, niềm vui trẻ thơ rộn ràng. Đến tận bây giờ, đã đi qua thật nhiều những mùa đông xa vắng, con vẫn còn ấp iu giữ lại chiếc áo năm xưa. Mỗi lần dọn dẹp đồ đạc, vô tình chạm vào chiếc áo cũ nhỏ xíu, lòng con không khỏi rưng rưng nhớ mẹ, thương về một thời đã xa.

Mùa đông vẫn đi rong trên phố, sà vào từng góc nhỏ mà khúc khích trêu đùa. Mùi ngô khoai nướng hoà vào khúc tình ca đêm lạnh thơm hương dậy mùi. Ta dịu dàng gom nhặt những xuyến xao trầm ấm đặt vào chốn nâng niu bình yên, mà mở lòng ôm lấy mùa đông yêu thương.

Huệ Hương